Pocky Game
(Hình ảnh đách mang tính chất gì cả~ hơ hơ :v )
Tác giả: Một người nói không rõ, một người không nói
Edit: Dạ Trùng
Beta: Rurouni
~*~
Ngày 11 tháng 11 năm 202X.
Lúc Vương Tuấn Khải cầm một hộp pocky đi tới, Dịch Dương Thiên Tỷ không phủ nhận mình đã run một cái, có chút muốn chạy trốn.
Chuyện ngày 11 tháng 11 năm ngoái vẫn còn sờ sờ trước mắt, nụ hôn đầu tiên không dám nhớ lại của mình đã xảy ra vào ngày đó.
Hôm đó là Lưu Chí Hoành muốn mượn tên tuổi làm nền, bao một club làm party độc thân, những loại hoạt náo này Dịch Dương Thiên Tỷ vốn dĩ rất ít tham gia, thứ nhất cậu trước nay không uống rượu, nhưng ở nơi đó mà cứ cầm nước uống thì rất mất hứng; thứ hai cậu sợ có người đến tìm mình battle, thắng không thú vị, thua… cậu còn chưa từng thua bao giờ.
Vốn Vương Tuấn Khải cũng không muốn tham gia party độc thân gì đó, bởi vì ngay trước lễ độc thân một tháng anh đã thành công xóa mù yêu đương, cùng với Dịch Dương Thiên Tỷ. Thế nên anh đã chuẩn bị dẫn Thiên Tỷ cùng trải nghiệm thế giới của hai người trong ngày “một đời một kiếp một lòng một dạ” này, thế nhưng thân làm một nhân sĩ biết chuyện, Vương Nguyên lại bày nguyên một bộ dáng người-ngoài-cuộc, chẳng hề ra hiệu với Lưu Chí Hoành rằng không nên lôi kéo hai bọn họ đi party, ý định trả thù bọn họ ám độ trần thương* rất nhiều năm.
(*Ám độ trần thương: là kế thứ 8 trong 36 kế, chọn con đường, cách tấn công mà không ai nghĩ tới. Ở đây ám chỉ việc giấu giếm, ngấm ngầm không cho ai biết.)
Dịch Dương Thiên Tỷ đến club liền tìm một góc ôm nước suối xem náo nhiệt, tuy rằng đều là người trong giới khá quen thuộc nhau, Vương Tuấn Khải vẫn không tránh khỏi phải đi xã giao một vòng, tới khi trở lại bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỷ thì anh đã hơi say, trực tiếp lấy nước suối trong tay cậu uống một ngụm.
“Không thú vị, chúng ta âm thầm trốn đi.” Vương Tuấn Khải kề sát lại bên tai Thiên Tỷ nói.
Dịch Dương Thiên Tỷ lắc đầu: “Trốn không kịp rồi, lúc nãy Lưu Chí Hoành thấy em một mình ngồi quá cô đơn, nói muốn gọi mấy người qua chơi trò chơi với nhau, bây giờ trốn không hay lắm đâu.”
Thiên Tỷ vừa dứt câu, Lưu Chí Hoành đã kéo người tới rồi, Vương Nguyên cũng ở trong đó, còn có hai đàn em trong TF, có bốn nữ sinh, Thiên Tỷ chỉ quen biết một người, còn lại cũng chỉ có thể tính là quen mặt, nhưng dường như có vẻ đều rất quen với Vương Tuấn Khải, nhất là một em mắt to trong số đó, rất tự nhiên ngồi xuống sát cạnh anh, mấy người vây quanh cái bàn tròn, không biết ai lôi ra hai hộp pocky.
Pocky game, Thiên Tỷ cũng không xa lạ gì, có điều cậu chưa từng chơi, bọn họ dùng cách rút thăm rút ra “Vua”, “Vua” chỉ định một người chơi pocky game với mình, lại chỉ định thêm một đối thủ tự chọn một người chơi pocky game với mình, hai nhóm so dài ngắn, nhóm nào dài hơn thì thua, phạt mỗi người một ly.
Nghe nói phải uống rượu, Dịch Dương Thiên Tỷ cũng không muốn tham gia, lại bị Vương Tuấn Khải đè mạnh xuống, cơ hội tốt như vậy anh sao có thể bỏ qua, anh muốn mình sẽ rút được “Vua”, nhất định phải chọn Thiên Tỷ.
Thế nhưng chuyện cũng không hề thuận lợi như vậy, ván đầu tiên, “Vua” bị em gái mắt to rút được, cô rất hưng phấn chọn Vương Tuấn Khải chơi pocky game, vui sướng không sao tả xiết. Mà đối thủ cô chỉ định lại chính là Dịch Dương Thiên Tỷ, bình thường tới buổi tiệc độc thân đều là muốn thoát cảnh độc thân, cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên phải chọn một cô gái, nhưng Dịch Dương Thiên Tỷ đâu có phải tới thoát độc thân, hơn nữa cậu bất kể thế nào cũng không thể thua, những người ở đây, nếu như thân thiết cậu chỉ có thể chọn Vương Nguyên.
Em gái mắt to có mục đích riêng, lúc đang chơi mạnh dạn tiến về phía trước, mà Vương Tuấn Khải cũng không biết là không nhìn ra được ý đồ của cô hay là do lòng hiếu thắng quá mạnh không nghĩ được nhiều như vậy, cũng cố gắng phối hợp, ngay khoảnh khắc môi gần chạm, Vương Tuấn Khải mới cắn đứt que bánh, phần còn dư lại quá ngắn, những người có mặt đồng loạt reo hò, ngoại trừ Dịch Dương Thiên Tỷ.
Dịch Dương Thiên Tỷ bên này tâm trạng cực kém, cậu nghĩ mình phải làm sao cũng không thể để thua, sẽ bị phạt một chén rượu, Vương Nguyên vừa cắn bánh quy lại gần, cậu liền hai ba cái cắn tới, chờ lúc Vương Nguyên phản ứng lại để cắn bánh, môi hai người đã sát lại, phần bánh còn dư lại chỉ có thể miễn cưỡng tính là ít vụn bánh lấy ra từ trong miệng mà thôi.
Pocky game chơi đến như vậy thật đúng là hiếm thấy, giờ có lẽ cũng khỏi phải chơi thêm nữa, không ai có thể vượt qua kết quả này, Vương Tuấn Khải nguyện thua cuộc, mặt đen lại uống ly rượu, em gái mắt to không nhìn ra sắc mặt anh thay đổi, còn giả bộ khổ sở nói mình hôm nay uống hơi nhiều rồi, hi vọng anh làm hắc kị sĩ một lần, Vương Tuấn Khải đã rất lịch sự giúp cô nâng ly uống.
Dịch Dương Thiên Tỷ vốn thắng, nhìn tình cảnh này cũng không vui vẻ nổi, ngược lại Vương Nguyên biết hai người bọn họ ngầm so đo gì đó, ngồi một bên cười sung sướng.
Ván thứ hai, Thiên Tỷ rút được “Vua”, cậu dò xét một vòng, chọn nữ sinh khá quen mặt kia để hợp tác, còn đối thủ chọn Lưu Chí Hoành, khác với lúc chơi pocky game cùng Vương Nguyên, lần này vừa mới bắt đầu, Thiên Tỷ liền dùng một chút lực, que bánh bị bẻ gãy từ chính giữa, sau đó ngượng ngùng nói “Sơ suất sơ suất”, còn Lưu Chí Hoành không chiến mà thắng, lúc phạt rượu, nữ sinh kia cũng không chút ậm ừ liền một hơi uống cạn sạch, nhưng Dịch Dương Thiên Tỷ lại điềm nhiên đưa rượu tới trước mặt Vương Tuấn Khải, nói: “Tôi không thể uống rượu, đội trưởng của chúng ta thay tôi uống nhé.”
Vương Tuấn Khải liếc cậu một cái, không tỏ ý kiến, nữ sinh ngồi bên cạnh cô gái mắt to nói Dịch Dương Thiên Tỷ vậy là xấu lắm, như vậy chơi không hay lắm, rõ rành chỉ là câu nói đùa, Thiên Tỷ lại tiện thể nghiêm túc đáp: “Tôi thực sự không uống rượu, nếu làm mọi người mất hứng, vậy tôi không chơi nữa.” Nói xong đứng dậy muốn đi, Vương Tuấn Khải kéo cậu, nói: “Em chơi với anh một lần đi, nếu như còn ngắn hơn cái em và Vương Nguyên ăn lúc nãy, anh sẽ giúp em uống, rượu sau này đều giúp em uống.” Anh nói xong liền cắn que bánh nhìn cậu.
Mọi người có mặt đều tưởng rằng đây chỉ là một cách Vương Tuấn Khải từ chối uống rượu thay cậu, dù sao làm thế nào cũng không thể ngắn hơn que bánh kia được.
Dịch Dương Thiên Tỷ nghĩ cùng lắm thì chính là môi chạm môi thôi, nhiều người ở đây như vậy, anh ấy còn có thể làm gì, thế là miệng không chút do dự tiến tới cắn bánh pocky, Vương Tuấn Khải vẫn ngậm ở đầu bên kia không hề động đậy, ngay lúc Thiên Tỷ sắp ăn xong, đột nhiên anh cắn tới một cái, môi bọc lấy môi Thiên Tỷ, lưỡi cũng luồn vào trong miệng cậu. Thiên Tỷ đột nhiên bị tập kích liền sợ đến choáng váng, muốn đẩy Vương Tuấn Khải ra, đầu lại bị anh đè lại, miệng hai người dán sát vào nhau, lưỡi Vương Tuấn Khải không ngừng càn quét trong miệng Thiên Tỷ, tìm kiếm lưỡi cậu.
Dịch Dương Thiên Tỷ cảm thấy lúc ấy có bao nhiêu người nhìn bọn họ cũng không phải trọng điểm, biểu cảm trên mặt người ta khiếp sợ đến cỡ nào cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, hồi nãy cậu ăn bánh pocky còn chưa kịp nuốt xuống, nước bọt hai người tiết ra lúc nhai bánh đang theo khóe miệng chảy xuống, Vương Tuấn Khải cũng không để ý chuyện này, không ngừng làm nụ hôn nồng nhiệt này sâu thêm, đợi anh hôn đủ rồi, còn không quên liếm thêm vụn bánh ở khóe miệng Thiên Tỷ đến lúc sạch sẽ mới buông cậu ra. Một đám bạn nhỏ đã sớm sợ ngây người, Dịch Dương Thiên Tỷ cảm thấy xấu hổ kinh khủng, Vương Tuấn Khải lại đắc ý cầm ly rượu lên uống một ly, điềm nhiên nói: “Không thể có pocky ngắn hơn cái này ha.”
Đó là nụ hôn đầu của Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỷ, Dịch Dương Thiên Tỷ mỗi khi nhớ lại đều chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “Ghê tởm”.
Sau này đám bạn nhỏ kia nhắc lại việc này cũng đều cảm thấy là Vương Tuấn Khải hôm đó đã uống quá nhiều, mà em gái mắt to có tình ý với Vương Tuấn Khải kia, từ đó về sau ngay cả nói cũng không muốn nói với anh một câu.
Thiên Tỷ cười nhạo: “Mất mặt không? Cái này nếu như bị truyền ra ngoài, em thấy hình tượng hoàn mỹ của anh hẳn là bị hủy hết, ai còn dám theo đuổi anh.”
Vương Tuấn Khải thản nhiên nói: “Đây không phải điều em muốn sao? Anh chỉ cần một mình em thích là được, em cũng sẽ không ghét bỏ anh chứ? Hương vị bánh quy không ngon sao?”
Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn Vương Tuấn Khải vô lại, cau mày hỏi: “Anh rốt cuộc có phải là cung Xử Nữ hay không thế?”
Hồi tưởng kết thúc.
Thiên Tỷ làm bộ không phát hiện hộp pocky mà Vương Tuấn Khải ném trên bàn trang điểm, nói chuyện khác với chị stylist, Vương Tuấn Khải cũng không nhìn cậu, chỉ ngồi bên cạnh chờ, đến khi cậu trang điểm xong, anh liền tiến tới, ghé sát bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Kỉ niệm một năm nụ hôn đầu vui vẻ!” sau đó cười ha ha.
Nghe những lời này từ anh, ánh mắt Thiên Tỷ không tự chủ được liếc trộm về phía hộp bánh hồng nhạt trên bàn trang điểm, Vương Tuấn Khải nhìn phản ứng của cậu, lại tiến tới nói: “Lát nữa chúng ta cùng nhau nhớ lại một chút cảm giác nụ hôn đầu ha, lần này là vị dâu tây đó.” Nói xong cười xấu xa ngồi ở bên cạnh trang điểm.
Dịch Dương Thiên Tỷ liếc mắt trừng anh, anh hơi thu lại trên nụ cười trên mặt, Thiên Tỷ cầm lấy hộp pocky vị dâu tây kia, hỏi: “Ở đâu ra?”
“Anh cố ý đi siêu thị mua đó.” Vương Tuấn Khải thành thật đáp.
“…Anh… anh…” Thiên Tỷ “Anh” nửa ngày cũng không nói ra được hai chữ “Biến thái”.
Lúc này Vương Nguyên cũng qua trang điểm, vừa tiến đến liền hỏi: “Có gì ăn không, sắp chết đói rồi.”
Thiên Tỷ không chút suy nghĩ ném hộp pocky kia cho cậu ta, nói: “Mau ăn đi, ăn sạch cho tớ.”
Vương Nguyên không nghĩ nhiều, mở ra liền ăn, Vương Tuấn Khải ở bên kia nhìn nhìn, nghiêm túc nói một câu: “Vương Nguyên, cái đó không thể ăn, có ích với anh.”
“Cái này có ích lợi gì, không phải là để ăn sao?” Vương Nguyên tò mò hỏi.
“Pocky game.”
Nghe xong câu trả lời này, Vương Nguyên chợt nhớ tới căn nguyên trong đó, ăn một nửa cũng trả lại, nói: “Các người thật đúng là, em tuyên bố, em bị bánh pocky ám ảnh rồi.” Sau đó đưa cả hộp bánh cho Thiên Tỷ, còn mình thì ra ngoài tìm đồ ăn khác.
Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn pocky trong tay, suy nghĩ có nên ăn hết hay không, để tránh cho Vương Tuấn Khải một lát nữa lại “sử dụng phi pháp”, nhưng do dự một hồi cuối cùng vẫn bỏ qua, bởi vì cậu cũng bị bánh pocky này ám ảnh rồi.
End.